Khi tôi sắp bước vào năm học cũng là lúc những cửa hàng bánh trung kèo nhà cái 88 rục rịch khai trương. Bạn bè tròn mắt nhìn nhau: "Mới đó mà đã đến trung kèo nhà cái 88 rồi à?". Tôi mỉm cười, bắt đầu "tận hưởng" trung kèo nhà cái 88 theo cách của mình...
Sang kèo nhà cái 88, Sài Gòn bỗng có những cơn mưa xối xả, lạnh buốt...Khi thì mưa vào buổi chiều đầy gió, lúc lại ào ạt khi bức màn khuya dần buông...
Một buổi chiều hiếm hoi không mưa, thời tiết dễ chịu, tôi đạp xe thật chậm về nhà, ném mọi cảm xúc trôi đi theo từng khoảnh khắc, và hít thở sâu để đón lấy một bầu bình yên...
Khi còn bé, ba mẹ thường đi đến một cửa hàng rất xa mới mua được những hộp bánh trung kèo nhà cái 88 cho ông bà. Bây giờ, gần nhà tôi có đến...5 tiệm bánh, chỗ nào cũng hoành tráng, quy mô và khách đến nườm nượp. Họ mua bánh rất nhiều, và hình như...không phải để ăn.
"Bán cho tôi hai hộp bánh K.Đ đi."
"Dạ, hết hàng rồi chị, ngày mai chị lại đến nhé, đảm bảo sẽ có! Hoặc chị lấy bánh N.L nhé, thương hiệu này cũng nổi tiếng và rất ngon..."
"Trời, nếu không có thì tôi sang cửa hàng khác vậy. Tôi mua để biếu chứ không phải mua để ăn. K.Đ nổi tiếng nhất kèo nhà cái 88 các loại bánh nên tôi chỉ cần mua loại đó. Hơn nữa tôi phải đi biếu mọi người ngay kèo nhà cái 88 hôm nay rồi..."
Vị khách hàng sang trọng ấy nói một hơi thật dài, rồi uể oải dắt chiếc tay ga cồng kềnh, đi thẳng.
"Mua để biếu", thảo nào bây giờ bánh trung kèo nhà cái 88 đắt quá...
Hình như...tôi cũng chưa nếm được miếng bánh nào. Ba mẹ tôi cũng có mua hai hộp, nhưng là dành để...tặng cho đồng nghiệp.
Quên đi những suy nghĩ mông lung về việc "bánh ăn - bánh biếu", tôi cùng cô bạn thân lên kế hoạch cho mùa trung kèo nhà cái 88 sắp tới.
Chúng tôi sẽ mua những lồng đèn giấy, cùng dạo quanh công viên... Sau đó sẽ tặng lại lồng đèn cho các bé kèo nhà cái 88 khu phố, ý nghĩa phết. Nghĩ đến mà thấy vui vô cùng.
Khi còn bé, tôi có một chiếc lồng đèn điện. Nó rất đẹp và theo kiểu cổ - đúng nghĩa chiếc lồng đèn. Bạn bè tôi thì "sướng" hơn. Đứa thì có lồng đèn phát nhạc, đứa thì có tận hai cái lồng đèn đủ màu. Tôi cảm thấy ganh tị và có phần...tủi tủi.
Bây giờ ngẫm lại, tôi thấy buồn cười. Tôi thấy việc xài lồng đèn điện mất đi ý nghĩa. Và vì thế, khi đã lớn, tôi lại thích...lồng đèn giấy, hoặc lồng đèn lon sữa. Chúng tuy giản dị nhưng thật ấm áp, khác với ánh đèn nhân tạo sáng loáng cùng những tiếng nhạc vô hồn...
Tôi mua một hộp bánh trung kèo nhà cái 88 về cho ba mẹ.Mẹ tôinói: "Trời, con bé này, bày vẽ làm gì, ba mẹtự muaănđược mà...". Dù vậy, mẹ vẫn nhận và trôngcó vẻ rất vui. Chắc có lẽ vì tôiđã lớn,đã biết suy nghĩ...
Tôinhận ra rằng việctặng biếu là một nét văn hóa,thể hiện sự quý trọng yêu thương...Sẽthậtý nghĩa khi muabánh tặng giađình,ông bà. "Hơn nhau ở tấm lòng chứ đâu phải ở giá trị hộp bánh" - ba tôi nói.
Trung kèo nhà cái 88 năm nay, tôi sẽ chơi lồng đèn giấy cùng bạn bè, ngắm trăng và nhấm nháp thật kĩ vị bánh trung kèo nhà cái 88 cùng ba mẹ...
Twinkle