Thế là sắp cạn một mùa kèo nhà cái...

#

Thế là sắp cạn một mùa kèo nhà cái...kèo nhà cái bão...

Lại một cơn bão đang đi qua nơi này, đi qua tháng ngày này, và kết thúc mùa kèo nhà cái.

Thế là sắp cạn mùa kèo nhà cái rồi anh ạ. Năm tháng cứ đầy lên, tán cây già đi xanh thẫm, những khoảng đất trống mọc thêm nhiều ngôi nhà mới, những người bạn cũ đi xa...

Còn kèo nhà cái ở lại…

kèo nhà cái ở lại với thành phố này, với mùa thu. kèo nhà cái ở lại để ngóng cơn gió tháng Mười se lạnh, để mỗi lần đi bộ quanh Bờ Hồ, kèo nhà cái sẽ nhớ mùi nhựa cây thơm ngọt năm xưa, nhớ quán cafe trong ngách nhỏ, nhớ lời hứa một ngày nào anh sẽ trở về, đưa kèo nhà cái lang thang phố, dẫn kèo nhà cái đi ăn kem...

Tối hôm qua, kèo nhà cái ngồi ở Phố Ami. Quán có cái tên dễ thương quá chừng anh nhỉ. Ami Phố - Những người bạn. Để rồi khi họ về hết, chỉ còn một mình kèo nhà cái thôi, nhìn ra lòng đường lác đác người qua lại, kèo nhà cái mới thấy mình cô độc làm sao. Nhiều năm đã trôi qua, nhiều tháng đã trôi xa, mặc kệ những nỗ lực hòa nhập, kết bạn, kèo nhà cái vẫn không thể làm thân được với mọi người. kèo nhà cái vẫn lẻ loi, lẻ loi. Chẳng thể trách ai ngoài bản thân mình khép lòng quá. Lần đầu tiên kèo nhà cái nhận ra những chiếc lá sấu già ở trên cao, trên cao giống như bàn tay với những ngón tay vỗ về an ủi. Chúng làm kèo nhà cái dịu lại, nước mắt tan đi, và kèo nhà cái nhớ đến câu nói của Beeth:Con người, hãy tự cứu lấy chính mình. kèo nhà cái xin viết thêm:Con người, hãy yêu thương chính mình!

kèo nhà cái phải học cách yêu thương và chăm sóc bản thân, để không ai khiến kèo nhà cái tổn thương và để kèo nhà cái không làm đau chính mình bởi những chua chát, bởi những xa xót mà kèo nhà cái nhận về từ cuộc sống.

Từ hôm qua, kèo nhà cái nghe mãi bài hát của Joe Dassin: Comment vas - tu depuis l’année dernière? - Bây giờ anh thế nào? Cuộc sống vẫn tốt chứ? kèo nhà cái vẫn nghĩ về anh đấy, thỉnh thoảng thôi.

Em vẫn nghĩ về anh, và chẳng thể nào khác được. Tình yêu em dành cho anh đã nằm lặng yên, bền bỉ như bông hoa sữa trong kèo nhà cái tỏa hương dịu dàng, như màu trời mùa thu xanh nhẹ, không phai.

Thành phố này đã vào cuối mùa kèo nhà cái. Và anh không còn giữ lời hứa ngày xưa nữa. Cũng chẳng vấn đề gì. Em vẫn chung thủy cùng con đường, hàng cây, hương cũ.

Và chỉ cần mình kèo nhà cái biết điều ấy, là đủ rồi...

16.9.09

Lan Tử Viên.

Bài viết liên quan