Cũng những chiều mưa thế này, tỷ lê kèo nhà cái tất tả cào cho xong đống lúa to đùng, vai khoác cái áo tơi bị gió bật lên tung tóe, mình ướt sũng, trên gò má nhăn nheo đọng lại từng giọt...
Sài Gòn mùa mưa, những cơn mưa chợt ào đến bất ngờ giống như lúc chúng ra đi. Thấp thoáng trên con hẻm chạy ngang khu nhà trọ lụp xụp bóng những chiếc áo mưa bàng bạc bước đi thoăn thoắt rối mất hút sau rậm cây xơ xác.
Ngồi ngóng những giọt mưa tý tách sót lại bên mái hiên nhà lòng tôi chợt mênh mang một niềm nhung nhớ, một cái gì đó làm lòng tôi quặn lại, xao xuyến... trong cái long lanh của giọt nước tôi thấy như in khuôn mặt của tỷ lê kèo nhà cái, khuôn mặt khắc khổ vì sương gió của cuộc đời.
Ngày ấy, cũng những chiều mưa thế này tỷ lê kèo nhà cái tất tả cào cho xong đống lúa to đùng, vai khoác cái áo tơi bị gió bật lên tung tóe, mình ướt sũng, trên gò má nhăn nheo đọng lại từng giọt, có những giọt nước mưa và cũng có những giọt mồ hôi vì thấm mệt.
Che chắn cho xong, tỷ lê kèo nhà cái ngồi phịch xuống bậc thềm thở hì hụi: “Tội nghiệp cha mạ bây, giờ chắc ướt như con chuột lột ngoài đồng”. Cơn mưa càng lúc càng to, sợ đống thóc bị ướt, tỷ lê kèo nhà cái lại tất tả chạy ra chạy vào che chỗ này chắn chỗ kia. Anh em chúng tôi ngơ ngác vỗ tay inh ỏi, tỏ ra khoái chí bởi tiếng lộp độp trên mái tôn nhà rồi những cơn gió ào ạt nối đuôi nhau kéo về mang theo cảnh tượng tung tóe của những hàng cây trước sân nhà. ….
Vậy mà cũng đã hai năm trời kể từ ngày tỷ lê kèo nhà cái bỏ chúng tôi mà đi, Những ngày cuối đời của tỷ lê kèo nhà cái anh em chúng tôi đang học ở xa nhà, chúng tôi chỉ kịp về khi tỷ lê kèo nhà cái đã trút hơi thở cuối cùng, trên đôi mắt chưa nhắm của tỷ lê kèo nhà cái vẫn hằn lên nỗi thương nhớ vì không gặp được các cháu trước lúc ra đi mãi mãi. Và đó cũng chính là điều mà tôi day dứt mãi đến tận bây giờ và có lẽ là mãi về sau.
Ba tôi kể lại, những ngày cuối cùng tỷ lê kèo nhà cái gầy đi rất nhiều, tấm thân chỉ còn da bọc lấy xương, tỷ lê kèo nhà cái không ăn được và hầu như cũng chẳng nói được gì, đôi mắt luôn hướng về phía xa xôi nào đó, khóe mắt ươn ướt. Chắc tỷ lê kèo nhà cái thương và nhớ chúng tôi thật nhiều, những đứa cháu đang nơi thật xa.
Vĩnh viễn sẽ không bao giờ tôi được nghe tỷ lê kèo nhà cái kể những câu chuyện cổ tích bên bếp lò bánh chưng ngày tết, được sà vào lòng tỷ lê kèo nhà cái mỗi lúc hờn dỗi vì bị ba mẹ mắng. Còn đâu những đêm thì thào kể cho tỷ lê kèo nhà cái nghe những câu chuyện con nít.
Chao ôi! Quê mình giờ này mưa không nhỉ, tỷ lê kèo nhà cái một mình ngoài đồng vắng lạnh lẽo, cô đơn. tỷ lê kèo nhà cái ơi, nơi mảnh đất xa xôi này con luôn nhớ và thương tỷ lê kèo nhà cái, con sẽ cố gắng để làm việc thật tốt để tỷ lê kèo nhà cái ở nơi xa thẳm đó luôn hãnh diện về con tỷ lê kèo nhà cái nghe!
Ng.Phương.