tỷ lê kèo nhà cái Một chuyện tình

#

tỷ lê kèo nhà cái chuyện tìnhNgày mẹ báo tin cho tỷ lê kèo nhà cái biết bố bị viêm tuỷ giai đoạn cuối cũng là khi ông được đưa sang Nhật để tiếp tục điều trị. Lòng tỷ lê kèo nhà cái hụt hẫng.

Bóng tỷ lê kèo nhà cái đổ dài trên cát. Nhẹ bước, cát mịn luồn vào từng ngón chân cùng nước biển. Chẳng còn chút vướng bận. Mênh mông và dữ dội là thế, nhưng đứng trước biển, tỷ lê kèo nhà cái luôn có cảm giác bình yên đến lạ lùng.

- A...a....a...a....a....

Tiếng hét từ phía xa vọng lại như xé toạc không gian tĩnh lặng. Thoáng giật mình, tỷ lê kèo nhà cái dõi mắt kiếm tìm theo hướng âm thanh không mấy êm tai đó phát ra. Mắt tỷ lê kèo nhà cái dừng lại trên một mỏm đá quen thuộc nhô ra phía biển. Nơi đó, thuở nhỏ, tỷ lê kèo nhà cái vẫn thường ngồi lặng thinh hàng giờ cùng nỗi nhớ về ba mẹ khi họ đi làm ăn xa, chỉ còn lại mình tỷ lê kèo nhà cái... Nhưng lúc này, đứng trên đó lại là một “kẻ phá bĩnh”. Trước mặt tỷ lê kèo nhà cái là một cô gái. Mái tóc dài cuốn tung trong gió. Ánh trăng tạo thành đường viền lấp lánh sắc vàng bao bọc lấy thân hình mảnh dẻ của cô.

- Lùi lại đi, cô bé! Chỗ đó chỉ dành cho một vận động viên nhảy cầu chuyên nghiệp thôi.

Cô gái nhẹ nhàng xoay người lại. Nhìn tỷ lê kèo nhà cái không chớp mắt. Một nụ cười rất nhẹ thoảng qua trên môi, cô thản nhiên đáp:

- Nếu vậy thì tỷ lê kèo nhà cái sẽ là một cascader ưa mạo hiểm!

Bất ngờ trước câu trả lời sắc sảo pha chút hóm hỉnh, tỷ lê kèo nhà cái cũng chẳng chịu đuối lý:

- Trước khi thực hiện ý tưởng không mấy thú vị đó, hãy tìm cho mình một ê-kip hỗ trợ nhé cô bé.

Cô gái bước về phía tỷ lê kèo nhà cái. Nở một nụ cười thật tươi và nói:

- tỷ lê kèo nhà cái sẽ không lao xuống biển như anh đã nghĩ đâu. Có lẽ anh xem quá nhiều phim hành động rồi. Chỉ là hét thật to xả stress, đứng ở một nơi thật cao để nỗi buồn thổi bay theo gió mà thôi. Và... đừng gọi tỷ lê kèo nhà cái là cô bé!

Đó là lần đầu tiên tỷ lê kèo nhà cái gặp em. Thật tình cờ nhưng dường như đó như là nhân duyên, là định mệnh. Nhờ có nó tỷ lê kèo nhà cái đã tìm được một nửa của cuộc đời mình, đã có một tình yêu đích thực. Em, nhẹ nhàng mà vẫn đầy cá tính như biển vậy, có lúc thật dữ dội mà nhiều khi lại dịu êm. Bên em, tỷ lê kèo nhà cái thực sự là chính mình. Trước biển, trong ánh nến lung linh, tỷ lê kèo nhà cái đã nói yêu em và ngày đó tỷ lê kèo nhà cái là kẻ hạnh phúc nhất khi nghe em thầm thì:

- Như sóng mãi xô bờ, chúng mình sẽ luôn bên nhau anh nhé!

Tiếng cười trong veo của em hòa trong gió, tiếng sóng biển ầm ào vang vọng bên tai. Những kí ức dịu ngọt như đánh thức tỷ lê kèo nhà cái bừng tỉnh...

tỷ lê kèo nhà cái nheo mắt vài lần trước khi có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh. Phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vang lên những tiếng tít...tít... đều đặn. Tấm rèm trắng nhẹ bay trong gió. Bên cửa sổ, mẹ đứng đó lặng thinh. Từng tia nắng chiếu xiên ngang càng làm lộ rõ vẻ suy tư đầy lo âu trên khuôn mặt bà. Bất chợt, ánh mắt tỷ lê kèo nhà cái và mẹ gặp nhau. Mẹ nở nụ cười thật hiền. Từ năm 16 tuổi cho tới mãi bây giờ - khi đã là một chàng trai 22 tuổi - tỷ lê kèo nhà cái mới thấy lại được nụ cười ấy. Đó chẳng phải nụ cười xã giao của một bà chủ lớn trong những cuộc làm ăn với đối tác, chẳng còn cái vẻ lạnh lùng mà thật gần gũi. Mắt mẹ ánh lên niềm vui cũng rất khác thường ngày. Chẳng phải niềm vui khi thắng lớn trong một hợp đồng làm ăn mà như khi tìm lại được một điều gì ý nghĩa lắm trong cuộc đời tưởng chừng như đã đánh mất.

Không vồ vập nhưng tỷ lê kèo nhà cái có thể cảm nhận được giọng nói của mẹ run run:

- Cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại.

Bỗng dưng, tỷ lê kèo nhà cái cảm thấy bối rối. Vội đáp lời:

- Con đã ngủ mấy ngày rồi ạ?

- Đúng một tuần. Có lẽ liều thuốc gây mê hơi mạnh - Mẹ khẽ nói.

tỷ lê kèo nhà cái cũng không thể nghĩ rằng ca phẫu thuật hiến tuỷ cho bố lại khiến tỷ lê kèo nhà cái hôn mê lâu đến vậy...

Bố tỷ lê kèo nhà cái là một ông chủ có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Từ thuở nhỏ, bố đã trở thành một thần tượng trong tỷ lê kèo nhà cái. Sau này khi lớn hơn một chút, tỷ lê kèo nhà cái luôn ấp ủ ước mơ sẽ “thắng” bố, vượt trên cả bố bây giờ để chứng minh khả năng của mình, cũng là để ông có thể tự hào về tỷ lê kèo nhà cái - người con trai duy nhất của ông.

Ngày mẹ báo tin cho tỷ lê kèo nhà cái biết bố bị viêm tuỷ giai đoạn cuối cũng là khi ông được đưa sang Nhật để tiếp tục điều trị. Lòng tỷ lê kèo nhà cái hụt hẫng. Cái khí chất mạnh mẽ bố đã truyền cho tỷ lê kèo nhà cái từ nhỏ nhưng khi nghe tin đó, nỗi lo sợ dâng lên, ám ảnh tỷ lê kèo nhà cái trong từng suy nghĩ. Kì thi cuối khóa với tỷ lê kèo nhà cái áp lực hơn gấp bội cùng với nỗi lo lắng cho tình hình sức khỏe của bố ngày một xấu đi. Ngay sau khi bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp, tỷ lê kèo nhà cái bay sang Nhật thăm bố.

Khi còn bé, mỗi lần vào bệnh viện thăm bà nội ốm, tỷ lê kèo nhà cái vẫn thường phồng mồm nín thở khi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng và run sợ trước những cảnh máu me, những tấm băng ca trắng toát khuất dần sau khu nhà xác... Ở nơi đây, ranh giới giữa sự sống và cái chết dường như thật mong manh! Bước dọc hành lang bệnh viện Tokyo, nỗi sợ khi con thơ bé trở lại trong tỷ lê kèo nhà cái nhưng nó đã rất khác trước. tỷ lê kèo nhà cái giấu nó thật sâu trong lòng. Ngoài mặt chỉ còn lại sự điềm tĩnh.

Phòng bệnh của bố nằm ở cuối hành lang. tỷ lê kèo nhà cái nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bố nằm đó xanh xao, yếu ớt. Những thiết bị hiện đại nhất đặt quanh giường bệnh như chỉ trực tới khi khả năng xấu nhất xảy ra. Căn bệnh quái ác đang dần hút cạn sinh lực trong ông. Nếu còn là một cậu bé trước cảnh tượng này có lẽ tỷ lê kèo nhà cái đã òa khóc. Nhưng giờ, tỷ lê kèo nhà cái thay vào đó một nụ cười để chào bố. Bố nhìn tỷ lê kèo nhà cái, ánh mắt sáng lên niềm vui. Ông chẳng thể nói được nhiều nữa. Đàn ông thường ít bộc lộ tình cảm như phụ nữ. Nhưng hôm nay, trong lặng yên tỷ lê kèo nhà cái đã nắm lấy bàn tay bố thật lâu. Chính bàn tay này đã che chở, bảo vệ cho mẹ con tỷ lê kèo nhà cái suốt những năm tháng qua. Giờ đây, nó hằn in dấu vết của thời gian và bệnh tật. Lúc ấy, tỷ lê kèo nhà cái ước giá như mình có thể truyền thêm cho bố sức mạnh để ông vượt qua giai đoạn khó khăn này.

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn, bố ạ !

Bố khẽ mỉm cười - nụ cười của một người bố với người con trai chứ không phải nụ cười của một ông chủ lớn, dù tỷ lê kèo nhà cái biết rằng câu nói đó chỉ để trấn tĩnh cho chính bản thân mình.

Mẹ vẫn đứng đó, im lặng nhìn hai bố con tỷ lê kèo nhà cái. Mẹ gầy đi nhiều. Vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn dường như cũng chẳng thể che giấu nỗi lo lắng đang hiện rõ trên nét mặt bà. Hơn lúc nào hết, tỷ lê kèo nhà cái hiểu mình cần là chỗ dựa cho mẹ và chẳng thể yếu mềm.

- Hãy để con hiến tuỷ cho bố - tỷ lê kèo nhà cái năn nỉ.

- Không được - Mẹ quả quyết.

tỷ lê kèo nhà cái nhìn mẹ với ánh mắt nảy lửa. Hai bàn tay nắm chặt. Cảm giác bất lực khi chẳng thể giúp bố nếu không có sự đồng ý của mẹ. Chỉ có hiến tuỷ mới có thể đưa bố thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Nhưng chỉ là “có thể”. Bác sĩ nói, khả năng phẫu thuật thành công cho bố là không nhiều bởi ông đang ngày một yếu đi. Nhưng nguyên nhân chính khiến mẹ không đồng ý để tỷ lê kèo nhà cái làm phẫu thuật có lẽ do lượng tuỷ phải hiến khá nhiều, tới mức có thể khiến tỷ lê kèo nhà cái vĩnh viễn không đi lại được.

- Mẹ không muốn bất cứ điều tồi tệ nào xảy ra với hai bố con nữa...

Giọng nói nghẹn ngào. Nước mắt mẹ lăn dài trên hai gò má. tỷ lê kèo nhà cái như chết lặng. Lần đầu tiên, tỷ lê kèo nhà cái thấy mẹ khóc. Lần đầu tiên, tỷ lê kèo nhà cái thấy sự yếu đuối ở mẹ thể hiện ra ngoài chẳng cần phải che đậy bằng vẻ ngoài tưởng như thật mạnh mẽ. Mọi chuyện ập tới quá nhanh, dường như quá sức chịu đựng của bà. Hôm nay, tất cả vỡ òa thành những giọt nước mắt đắng chát...tỷ lê kèo nhà cái hiểu nỗi lo sợ trong lòng mẹ. Nhưng chẳng gì có thể lay chuyển quyết tâm của tỷ lê kèo nhà cái để giành giật sự sống cho bố:

- Trước kia, mẹ đã từng dạy con rằng, trong bất cứ việc gì, nếu còn có thể thì đừng vội vàng từ bỏ. Hãy cố gắng bằng tất cả khả năng mình có thì dù thành công hay thất bại cũng sẽ không xấu hổ với chính bản thân mình. Đây là cơ hội cuối cùng cho bố, cũng là cơ hội để mẹ con mình có thể bên bố lâu hơn. Mẹ hãy để con giúp bố.

Mẹ nghẹn lời trong nước mắt. Còn với tỷ lê kèo nhà cái, đó như một sự đồng ý lặng thầm. tỷ lê kèo nhà cái đang đánh cược với số phận, tương lai của chính mình và thách thức Thần Chết để thấy lại nụ cười của bố như ngày nào. Phần thắng không nhiều nhưng tỷ lê kèo nhà cái vẫn có niềm tin Thần May mắn sẽ mỉm cười với bố con tỷ lê kèo nhà cái.

Giờ phút quyết định đã tới. tỷ lê kèo nhà cái và mẹ bước dọc hành lang tới phòng phẫu thuật. Trong thời khắc cuối cùng ấy, bà vẫn thuyết phục tỷ lê kèo nhà cái suy nghĩ lại về quyết định của mình. tỷ lê kèo nhà cái chỉ đáp lại bằng một nụ cười tràn đầy hi vọng và trấn an mẹ:

- Con sẽ mang bố trở về với mẹ con mình. Mẹ đừng quá lo!

tỷ lê kèo nhà cái bước theo các bác sỹ và y tá. Còn mình mẹ đứng đó. Cánh cửa phòng phẫu thuật dần đóng lại...

Một tuần đã trôi qua sau ca phẫu thuật. Mọi chuyện xảy ra trong thời gian đó tỷ lê kèo nhà cái chẳng hề hay biết. Ngay lúc này điều tỷ lê kèo nhà cái quan tâm nhất là kết quả ca phẫu thuật và tình hình của bố ra sao?

tỷ lê kèo nhà cái vội vã hỏi mẹ:

- Bố con sao rồi hả mẹ?

Mắt mẹ hoe đỏ. Bà lặng im nhìn tỷ lê kèo nhà cái. Thời gian như ngừng trôi. Sự hồi hộp, nỗi lo lắng và cả sự sợ hãi, tất cả bỗng chốc ùa về trước khi mẹ cất lời:

- Ca phẫu thuật thành công. Bố đang nằm ở phòng cách li.

Dứt lời, mẹ quay bước thật nhanh đi ra phía cửa lấy lý do đi tìm bác sĩ kiểm tra tình hình sức khoẻ cho tỷ lê kèo nhà cái.

Cảm giác sung sướng khi cướp lại được sự sống cho người thân yêu nhất xua tan mọi lo âu. Lòng tỷ lê kèo nhà cái nhẹ bỗng. Lần này tỷ lê kèo nhà cái và bố đã thắng. tỷ lê kèo nhà cái như muốn cho cả thế giới biết điều đó. Nhưng người đầu tiên tỷ lê kèo nhà cái muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này là em - người tỷ lê kèo nhà cái yêu.

tỷ lê kèo nhà cái ngồi dậy, định đi ra phía tủ đồ lấy chiếc laptop để gửi e-mail cho em. Nhưng sao thế này, đôi chân tỷ lê kèo nhà cái chẳng hề nhúc nhích. Cứ nghĩ đó chỉ là hậu quả do một tuần không đi lại. Nhưng càng cố gắng, hai chân vẫn bất động... tỷ lê kèo nhà cái ngã nhào xuống sàn. Trong khoảnh khắc tỷ lê kèo nhà cái nhớ lại lời bác sĩ đã nói. Nỗi sợ hãi lại ùa về khiến tỷ lê kèo nhà cái toát mồ hôi. Đúng lúc đó, mẹ quay trở vào. Bà chạy ngay tới chỗ tỷ lê kèo nhà cái. Đôi bàn tay run run đỡ tỷ lê kèo nhà cái ngồi dậy. tỷ lê kèo nhà cái nhìn thẳng vào mắt mẹ, khẽ nói:

- Mẹ ! Có phải...đôi chân của con đã...

Mẹ như đang cố ngăn cho những giọt nước mắt đừng rơi trước mặt tỷ lê kèo nhà cái. Không nói nên lời, bà chỉ khẽ gật đầu... tỷ lê kèo nhà cái gượng cười! Chua chát! Nhớ tới thái độ bất thường của mẹ trước đó, tỷ lê kèo nhà cái hoài nghi:

- Mẹ có còn giấu con điều gì? Có thật cuộc phẫu thuật đã thành công? Mẹ nói đi ! - tỷ lê kèo nhà cái hét lớn.

Mẹ khóc nấc lên thành tiếng...

- Bố...bố con... đã...qua đời...ngay sau ca phẫu thuật...

Tai tỷ lê kèo nhà cái ù dần đi sau khi nghe câu nói ấy. Đầu óc trống rỗng. tỷ lê kèo nhà cái cười vang như một kẻ điên dại mà nước mắt cứ tuôn dài từng hạt mặn chát. Vài phút trước ngỡ tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời thì giờ đây, tỷ lê kèo nhà cái là kẻ bất hạnh nhất thế gian. Trái tim tỷ lê kèo nhà cái như bị bóp ngẹt. Sự ra đi của bố khiến tỷ lê kèo nhà cái đau đớn gấp bội so với khi biết mình bị liệt. Mất mát chẳng gì có thể bù đắp nổi.

Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng mỗi khi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, lòng tỷ lê kèo nhà cái không khỏi nhói đau. Cuộc đời như một ly cocktail đầy màu sắc và hương vị. Chua vẫn có thể làm cho ngọt, ngọt vẫn có thể làm cho đằm dưới tay của một bartender giỏi. Nếu vậy lúc này, tỷ lê kèo nhà cái sẽ là một bartender thật tệ. Ly cocktail tỷ lê kèo nhà cái pha chế chỉ đầy vị đắng chát của nỗi thất vọng, buồn chán với màu sắc đen tối, ảm đạm. tỷ lê kèo nhà cái cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình nhưng vẫn chẳng thể thoát ra khỏi nỗi chán chường.. tỷ lê kèo nhà cái suy sụp...

Từ giờ, tỷ lê kèo nhà cái sẽ chẳng thể bước đi trên đôi chân của mình nữa. Sẽ chẳng thể cưỡi trên con “chiến mã” quen thuộc đi tới bất cứ nơi đâu mình muốn.

Sẽ không còn những chiều lang thang trên biển, chạy đua với gió. Chẳng thể đua theo những trận cầu nảy lửa trên sân. Chẳng thể chạy ngay tới bên những người thân yêu khi họ cần một bờ vai...

Cuộc sống sẽ chẳng còn như trước... Và ngày đó, tỷ lê kèo nhà cái quyết định rời xa em.

E-mail gửi em, tỷ lê kèo nhà cái viết rồi lại xoá cả chục lần. Enter! Cuối cùng, lá thư đã được gửi đi. Thêm một nhát cứa rất sâu, đau nhói lên trái tim vốn đã nhiều vết thương chưa kịp lành. Trong tình yêu, nếu phải chọn lựa, hãy chọn người đem lại nụ cười cho mình. tỷ lê kèo nhà cái đã tìm được một người như thế nhưng giờ phải học cách buông tay khỏi Thần Hạnh Phúc dù trái tim vẫn còn yêu em tha thiết. Em còn cả một tương lai phía trước, tỷ lê kèo nhà cái không muốn mình trở thành gánh nặng cho em.

Sâu trong đêm, có những góc tim âm thầm vỡ, có những giọt mặn chát lặng lẽ rơi!

Những ngày sau đó, tỷ lê kèo nhà cái vẫn sống trong dằn vặt, khổ đau. Có lẽ trong suốt cuộc đời này, tỷ lê kèo nhà cái sẽ chẳng bao giờ yêu một người con gái nào khác nhiều như đã yêu em. Những kí ức đẹp đẽ nhất về tình yêu của chúng tỷ lê kèo nhà cái, về em, tỷ lê kèo nhà cái chôn giấu. Nhưng nỗi nhớ vẫn ùa về để nghe tim đau nhói!

tỷ lê kèo nhà cái muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì tỷ lê kèo nhà cái có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Nhiều đêm tỉnh dậy, tỷ lê kèo nhà cái thấy mẹ khóc, nước mắt lăn dài. Nỗi đau mẹ nén vào trong lòng để tiếp tục chăm sóc cho tỷ lê kèo nhà cái. Chỉ đêm, nó mới được ép ra ngoài qua những giọt nước mắt đắng chát. Phút ấy, tỷ lê kèo nhà cái nhận ra...mình đã sai. Có những nỗi đau vẫn mãi chỉ là nỗi đau nếu ta không chịu thoát khỏi chúng. Vậy mà tỷ lê kèo nhà cái cứ ôm mãi nỗi đau ấy để nó gặm nhấm cạn dần niềm tin trong tỷ lê kèo nhà cái mà chẳng dám đối mặt với sự thật. Hành động của tỷ lê kèo nhà cái chẳng khác nào một kẻ hèn nhát.

- Mẹ...con xin lỗi ! – tỷ lê kèo nhà cái khẽ nói.

Mẹ nhìn tỷ lê kèo nhà cái thật hiền...

- Cười nhiều và xin lỗi ít bao giờ cũng tốt hơn, con trai ạ.

Đêm đó cũng là lần đầu tiên tỷ lê kèo nhà cái được nghe mẹ kể về chuyện đời của bố mẹ. Biết bao thử thách, thăng trầm của cuộc đời, bố mẹ đã dũng cảm đối mặt, cùng nhau vượt qua để có được thành công như ngày hôm nay.

- Ngay cả khi bà ngoại phản đối gay gắt tình yêu của bố mẹ vì cho rằng không môn đăng hộ đối, bố con vẫn không bỏ cuộc. Và cho tới hôm nay, bố đã làm tất cả để chứng minh cho bà ngoại thấy bố có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ hơn bất kì ai. Mẹ cũng chưa bao giờ hối hận khi đã chọn bố con.

Những gì tỷ lê kèo nhà cái phải chịu đựng so với những gì bố mẹ đã trải qua có lẽ chẳng là gì cả. Vậy mà tỷ lê kèo nhà cái đã vội chán nản, buông xuôi. Nỗi sợ hãi đã choán lấy toàn bộ lí trí tỷ lê kèo nhà cái trong suốt thời gian qua khiến tỷ lê kèo nhà cái quên mất rằng thiếu đi một đôi chân không phải là đã mất tất cả. tỷ lê kèo nhà cái còn một đôi tay để thực hiện ước mơ trở thành một IT cừ khôi. tỷ lê kèo nhà cái còn sự động viên và tình yêu thương của mẹ. tỷ lê kèo nhà cái còn những người bạn chân thành. tỷ lê kèo nhà cái còn rất nhiều... Và chỉ cần vậy là tỷ lê kèo nhà cái lại có niềm tin để cố gắng. Nhưng... có một điều tỷ lê kèo nhà cái sẽ phải nuối tiếc suốt đời khi đã để mất một người mình yêu thương và yêu thương lại mình...

Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Vẫn bóng dáng thân quen ấy, vẫn nụ cười thật tươi trên môi. Cảm giác như nghẹn thở. Không tin vào mắt mình, trước mặt tỷ lê kèo nhà cái lúc này là... em.

Nhật Bản - Việt Nam, khoảng cách cả ngàn km chẳng thể ngăn cản em đến với tỷ lê kèo nhà cái, chẳng thể chia cắt tình yêu của chúng tỷ lê kèo nhà cái như tỷ lê kèo nhà cái đã từng nghĩ. Tình yêu mà em giành cho tỷ lê kèo nhà cái khiến tỷ lê kèo nhà cái nhớ rằng yêu là làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Nhưng yêu cũng là khi sung sướng hay khổ đau, lúc vui hay lúc buồn...cũng sẽ luôn bên cạnh người và hiểu rằng trong tình yêu cũng cần lắm sự dũng cảm như bố đã làm trước kia để mãi có mẹ.

Thật dễ để cảm ơn những điều tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội để cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo.

Cảm ơn những thử thách để tỷ lê kèo nhà cái thấy mình trưởng thành hơn.

Cảm ơn những mất mát để tỷ lê kèo nhà cái biết mình luôn được yêu thương thật nhiều. Cảm ơn những ngày không em để biết có nhau quan trọng như thế nào.

Cảm ơn những lúc khó khăn để biết rằng dù có ra sao, ít nhất luôn có hai người chờ tỷ lê kèo nhà cái trên con đường đời...

Hạnh phúc là có một việc gì đó để làm, có một người để yêu và có điều gì đó để hi vọng. Và giờ, tỷ lê kèo nhà cái đã có được điều đó.

tỷ lê kèo nhà cái ôm em thật chặt vào lòng và sẽ không bao giờ để mất em một lần nữa.

luyen hnue.

Bài viết liên quan